Thứ Sáu, 24 tháng 1, 2014

18A.

Cảnh Hạnh Lục vân :Lợi khả cộng nhi bất khả độc , mưu khả độc nhi bất khả chúng . Độc lợi tắc bại , chúng mưu tắc duệ  . Cơ  bất mật tiên phát . Bất hiếu oán phụ mẫu , phụ trái oán tài chủ , thực đa tước bất tế , gia bần nguyện lân hữu . Tại gia bất hội  nghênh  tân khách , xuất ngoại phương tri  thiếu chủ nhân . Đản nguyện hữu tiền lưu khách tuý , thắng như kỵ mã ỷ nhân môn . Bần cư náo  thị vô nhân vấn , phú tại thâm sơn hữu viễn thân . Thế tình khan  lãnh noãn , nhân diện trục cao đê . Nhân nghĩa tận tùng bần xứ đoạn  , thế tình thiên hướng hữu tiền gia . Ngật tận thiên ban vô nhân tri . Y  sam lam lũ bị nhân khi . Ninh tắc vô để kháng  , mạc tắc tỵ hạ hoành  . Mã hành bộ mạn chỉ  nhân sấu , nhân bất phong lưu chỉ  vị bần .


* Dịch nghĩa:-

Sách Cảnh Hạnh chép:  Lợi có thể chung mà không thể một mình, mưu có thể một mình mà không thể đông người.  Lợi một mình thì hư, mưu đông người thì rò rỉ.  Mưu cơ không kín đáo thì họa xảy ra trước.  Ðứa bất hiếu oán cha mẹ, kẻ mắc nợ oán chủ nợ.  Tham nhiều nhai chẳng nát, nhà nghèo mong láng giềng có của.  Ở nhà không biết đón khách, đi ra mới biết ít chủ nhân.  Chỉ mong có tiền giữ khách ở lại nhậu còn hơn cưỡi ngựa tựa cổng người khá Kẻ nghèo ở nơi chợ đông không có người hỏi, kẻ giàu ở non sâu cũng có bà con xa.  Tình đời chỉ xem lạnh ấm, mặt người chỉ nhìn theo cao thấp.  Nhân nghĩa mất theo cảnh nghèo, tình đời chỉ lệch về phía có tiền.  Ăn cả nghìn món không ai biết, áo xổng lam lũ bị người ta khinh ngay.  Thà lấp hang không đáy, không lấp nổi vạch ngang dưới mũi.  Ngựa bước chậm chạp chỉ vì gầy, người không phong lưu chỉ vì nghèo.


*Diễn ca :-

Lợi thì chung hưởng mới là,
Chớ nên hưởng một mình ta sinh rầy.
Mưu thì chỉ một người hay,
Nhiều người biết đến, lộ ngay đấy mà!
Con bất hiếu oán mẹ cha,
Kẻ vay nợ, lại oán nhà cho vay.
Tham đầy mồm, tất khó nhai,
Nghèo mong lối xóm ai ai cũng giàu.
(Phòng khi vay mượn cũng mau,
Trả nợ cũng đỡ đi lâu nhọc người!)
Nhà thưa tiếng khách nói cười,
Ði ra cũng ít được người đón đưa.
Có tiền mời khách say sưa,
Còn hơn ghé ngựa đứng chờ cổng ai.
Nghèo ở chợ chẳng ai hay,
Giàu ở núi, tiếp suốt ngày bà con.
Tình đời ấm lạnh tùy cơn,
Mặt người ngước chốn cao hơn đấy mà!
Khi nghèo, nhân nghĩa phôi pha,
Nhiều tiền mới hút người ta kéo về.
Khi ta đánh chén no nê,
Chẳng ai hỏi lối đi về của ta.
Nhưng khi ta xác xơ ra,
Họ kéo cả nhà xúm lại khinh khi.
Lấp hang không đáy khó chi,
Nhưng chẳng dễ gì lấp miệng xôn xao.
Ngựa gầy bước thấp bước cao,
Người nghèo chẳng biết làm sao đỡ hèn!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét