Thứ Năm, 23 tháng 1, 2014

12A.

Kích Nhưỡng Thi vân :

Bình sinh bất tác trứu mi  sự ,
Thiên hạ ưng  vô thiết xỉ nhân .
Nhĩ hại biệt nhân do tự khả ,
Biệt nhân hại nhĩ khước hà như ?
Nộn thảo phạ sương sương phạ nhật ,
Ác nhân tự hữu ác nhân ma .
Hữu danh khởi tại tuyên ngoán thạch ,
Lộ thượng hành nhân khẩu thắng bi .

Hữu xạ tự nhiên hương , hà tất đương phong lập ?
* Dịch nghĩa:-

Thơ Kích Nhưỡng nói:  Trong đời không làm việc nhíu mày, thiên hạ sẽ không có người nghiến răng.  Mầy hại người khác thì mầy cho là được, người khác hại mầy thì mới sao?  Cỏ non sợ sương, sương sợ mặt trời.  Kẻ ác tự nhiên có kẻ ác giũa mài nó.  Có danh há ở chỗ khắc vào đá cứng?  Những người đi trên đường có miệng hơn bia đá.  Có xạ tự nhiên thơm.  Cần gì phải đứng đầu gió?

*Diễn ca :-
Ðừng làm thiên hạ chau mày,
Thì thiên hạ chẳng có ai căm hờn.
Mầy hại người, tưởng mầy hơn,
Người ta hại lại, mầy còn nói chi?
Cỏ non sương muối teo đi,
Mặt trời rọi xuống, sương kia tan tành.
Kẻ ác cứ tưởng lừng danh,
Phải tôn kẻ khác đàn anh mấy hồi?
Danh đâu khắc đá đỉnh đồi?
Nó nằm ở miệng người đời đấy thôi.
Xạ thơm thì đã thơm rồi,
Cần chi phải đặt ở nơi gió nhiều?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét